Chu chay 2

font size= "18 px "> Cạn dàu tim cháy thành tro .Những mong sáng cả đôi bờ nhân gian

Trang Anh

Philipin kien TQ về bien dao tai LHQ

Phát biểu tông thong Obama

Tân Lê -cô gái Úc gốc Việt tài danh

Ca voi chet dat vao bo bien Hue

Hoc tieng anh hieu qua.Tieng anh 123.com

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Dong Kinh Bac

Thơ Kim Ô
Cho
Bàn tay ngửa giữa cuộc đời
Dù chưa cho đã được lời cầu vinh
Làm ơn một chút nhân tình
Cho là được thứ hơn mình đã cho

Về quê viếng mẹ
Con về viếng mẹ chiều mưa
Gió giăng giăng thổi núi lưa thưa ngồi
Hoàng hôn ướt đẫm mưa rơi
 Mang hình dáng Mẹ trắng trời mây bay

Thí thân
Đời ngắn ngủi giữa biển đời tăm tối
Kiếp phù du đâu chịu sống hèn
Ôm ao ước khát thèm ánh sang
Nên thí thân lao thẳng chết trong đèn

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

Chùm thơ xa quê - Phạm Ngọc Thái. .

KHÚC HÁT NGƯỜI THA PHƯƠNG
Đi về đâu cuối chiều
Khi xung quanh vắng lặng
Con thú nào lạc bạn
Hoảng hốt giữa đồi nương.

Suối róc rách bìa rừng
Cứ kêu hoài chân vực
Một thành phố quê hương
Hiện lên trong đáy mắt!

Ôi, cuộc đời nghèo xác
Nằm chết giữa tình thương
Có người vợ hiền lành
Với con tôi ở đó!

Chiều nay trong nắng đỏ
Bước lang tha
ng mình tôi
Khúc buồn như chim bay
Hỡi người tha phương ơi?

Đi về đâu cuối chiều
Đời xa nước cô liêu!

                  Phạm Ngọc Thái
                  Nước Đức * 4/9/1988

Chùm thơ xa quê - Phạm Ngọc Thái. .


 TIẾNG HÁT ĐỜI THƯỜNG
                                              Tặng vợ
Trong một phố nghèo có người vợ trẻ
Vẫn đón con đi - về... như thường lệ,
Vóc em thanh cũng thể mùa xuân
Đôi mắt em: đôi mắt ấy màu đen.

Ngôi nhà nhỏ bên đền
Gốc đa, quán báo
Nơi ngày xưa ai bán chiếu gon (1)
Đêm hồ nước trăng soi
Chiều lá me, lá sấu
Cung thành xưa dấu đại bác còn. (2)

Ôi quê hương!
Cái phố nhỏ cứ mưa là lầy lội
Cháu gái nhà bên tuổi không đoán nổi
Chưa tối đã khêu đèn bê mẹt thuốc rao đêm
Ngày hai bữa, bữa nào cũng vội.

Miền đã theo tôi vào cuộc Trường Sơn
Hành quân rừng già, võng treo sườn gió...
Ai biết chiều nay người vợ trẻ
Đứng mong chồng bên đứa con thơ
Giọt lệ cháy xót lòng mang sắc xanh thu!

Tuyết bạc quê người... xứ sở mưa cau...
Đi đâu, đến đâu: Nhớ về phố ấy!

Đôi mắt em buồn cho bài hát anh ca
Con sẻ hót mênh mông đồng nước
Người hát rong hát vui sân ga
Tiếng Hát Đời Thường thường lẫn vào bụi cát
Anh hát cho đời !...
Anh hát em nghe!...

                                Phạm Ngọc Thái                               
                            Karl-Marx-Stadt, tháng 2/1989

                              (1)   Truyền kể thưở xa xưa Ông Nguyễn Trãi đã gặp bà Thị Lộ thời son trẻ đi bán chiếu gon ở hồ Tây.
(2)
 Dấu đại bác tại cổng thành Thăng Long phía Bắc - Khi quân Pháp đổ bộ vào đánh chiếm Thủ Đô. 


 




CÓ MỘT KHOẢNG TRỜI
Có một khoảng trời để thương để nhớ
Là khoảng trời ở đó có em!
Những bóng cây in trên đường phố thân quen
Đêm đêm chiếc lá nhớ lại bay về , xào xạc.

Có một khoảng trời không ai thấy được
Dẫu đêm nào chớp cũng loè lên
Có ánh chớp không kéo theo tiếng sét
Mà rung ngân, rung ngân trong tim...

Khoảng trời gió thổi xót đêm
Hoá sắc cầu vồng nối hai miền thương nhớ
Cây tình yêu lớn theo cấp số
Ngược trời về cho ta gần ta!

Cái khoảng trời khi anh và em đã cách xa
(xa thật đấy mà cũng gần thật đấy)
Trong đau đớn anh hoá bờ cát cháy
Hạt vô tư còn lại... những tàn tro!

                                           Nước Đức
                                 Đêm 11/10/1988


NỖI TRĂN TRỞ NGƯỜI ĐI TÌM VÀNG
                     . Viết trong đám người xuất khẩu lao động ở nước ngoài

Tôi sống âm thầm trong một đoàn người hỗn hợp
Rời quê qua bên kia biển sóng
Kẻ tìm vàng - Người vì cảnh nghèo đi
Đạo lý có hoá thừa đành giả dại làm ngơ
Đứa mách qué lại vân vi dễ sống.
Hạt muối xót tháng năm và lòng ai đắng?
Tôi nhận chìm tôi vào những lãng quên!

Ai mang bán vàng mười giữa phiên chợ đông? (1)
Tôi tìm chắt những bụi vàng như anh lính lê-dương
                                    lọc sàng từng đống rác...(2)
Dầu kẻ bán - Người tìm vàng có khác
Nhưng giá vàng tính cũng như nhau.

Nhìn cánh dơi đen xao xác trời chiều
Cứ để cho tất cả lãng quên!

Cây lý chiều xưa gió còn đưa lại
Bông đại ở quảng trường hương vẫn giăng tơ…
Chút thơm thảo đoá phù du ngắn ngủi
Giả dại ở đời thường mà khôn lại trong mơ.

Rồi một ngày, sẽ có một ngày qua
Những năm tháng không bẩn đấy, cũng rộm vàng khói cột...
Nhưng tôi đã có một thỏi vàng, thứ vàng rất thật!
Đánh một đoá hồng vàng tôi trao đứa con thơ
Người vợ quê hương mỏi mắt đợi chờ
Một chút nữa với bạn bè thân hữu...
Và khi đó tóc tôi có ngả mầu chút xíu
Dù cho tất cả đã quên tôi !?

                                         Berlin
                               Đêm 11/9/1989


(1) Mượn ý trong câu thơ của Nguyễn Duy: " Còn ít vàng mười mang ra bán nốt!"
(2) Phỏng theo tích truyện Bông Hồng Vàng của nhà văn Nga Pau-Tốp-xki.



 

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Mấy vần thơ ( Nguyễn Đương)

Hồ Tây


 Mấy vần thơNguyễn Đương


 Tặng vợ

Sao em lấn mùi sang thân
Để anh hoài niệm bần thần âu lo
Con tằm từ độ vương tơ
Trăng tròn trăng khuyết mấy bờ dâu xanh
Gạt bao nhiêu lớp sóng duềnh
Lênh đênh thì mặc lênh đênh cõi người

Bước thời gian

Xuân đi gói cả mùa đào
Tình xuân ngan ngát gửi vào mộng mơ
Hồng tàn bưởi rám ngẩn ngơ
Chữ tình thì nhạt dại khờ thì mang
Đò xưa nhớ ánh trăng vàng
Hồ Tây ai tỉnh ,hồ Hàng ai say…

Yên tử
Mây mải lội thung sâu
Trời xanh cao trên đầu
Người đến
                bạn cùng
                               mây trắng
Hạt bụi trần
                   vương áo
                                   cũng pha lê
Phiến đá huyền vi
giải thoát cơn mê
Nghìn năm sau còn đến…
Cây đại già
                 hoa nở trắng
                                    Người về…
Tình yêu Người đã chọn non Yên
Tiếng hổ gầm xưa ,giờ đã tắt
Rừng trúc ve ngân dẫn dắt
Một chốn khai minh một cõi thiền