Hương
Nhớ H.L
Đâu phải ngát thơm mới thật hương
Lửa tàn khói tản nhạt tình thương
Trong tim ta thắp là hương thật
Lửa khói đáy lòng mới mãi thơm
Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2008
Gai que "nguyenduong"
Gái quê
Phố phường giờ đã nở nang
Gái quê rời làng,hè phố ngẩn ngơ.
Đói ăn tìm việc trông chờ.
Một thì con gái ,giữa trưa ngủ hè
Phố phường giờ đã nở nang
Gái quê rời làng,hè phố ngẩn ngơ.
Đói ăn tìm việc trông chờ.
Một thì con gái ,giữa trưa ngủ hè
Tiêt hoc con "nguyenduong"
Tiết học con
Phố phường nở nang
Ruộng vườn teo tóp
Bỏ cuốc cày
lên hè phố tìm may
Một tiếng gọi
bao trái tim giật thót
Tiết học con
mẹ gánh đất cả ngày
Phố phường nở nang
Ruộng vườn teo tóp
Bỏ cuốc cày
lên hè phố tìm may
Một tiếng gọi
bao trái tim giật thót
Tiết học con
mẹ gánh đất cả ngày
Chim noi "Tho nguyenduong"
Chìm nổi
Chân ruộng mỡ màu,
Bao đời cày cấy
Nay đất đổ ngập đẩu
Trâu đói cỏ tìm đâu
Một giấc mộng bập bênh chìm nổi
Kẻ ngồi mát trên lầu
Người lặn lội lũng sâu
Chân ruộng mỡ màu,
Bao đời cày cấy
Nay đất đổ ngập đẩu
Trâu đói cỏ tìm đâu
Một giấc mộng bập bênh chìm nổi
Kẻ ngồi mát trên lầu
Người lặn lội lũng sâu
Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008
Nam suu ..."nguyenduong"
Năm sửu,Triết lý nhà trâu
Từ bao giờ trâu đã thuộc mấy câu ca dao :
Trâu ơi tabảo trâu này
Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta
Cấy cày vốn nghiệp nông gia
Ta đây trâu đấy ai mà quản công
Thật là tình nghĩa thắm thiết cao cả,Trâu là bạn của người:đồng cam cộng khổ,hết đồng cạn đến đồng sâu,ngày mưa rét cũng như nắng hạ kéo càychẳng quản thiệt hơn.Nhưng đến khi đã già,trâu chẳng được nghỉ ngơi,hưu trí,nghển cổ còng lưng mang ách kéo cày.Nghiệm cuộc đời mình,trâu thấy con người không phải hoàn toàn tốt đẹp.
Mùa màng gặt hái về ,bông lúa căng mọng đầy dinh dưỡng,con người chiếm hết :"Bao giờ cây lúa còn bông/Thì còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn."Trâu chỉ còn ngọn cỏ non cỏ già ven bờ ruộng chân đê.
Nhớ lại thời xa xưa.cụ kỵ vốn được sống tự dotrên. những thảo nguyên mênh mông Thế rồi trâu bị người thuần phục-Ngưòi là chúa tể muôn loài Đã chúa tể ,con ngưòi dễ tàn bạo độc ác,thủ đoạn tinh vi ,lừa gạt.Đời trâu ,sống kéo cày,chết cho thịt xương lông da.Thế mà người còn bày trò chọi trâu.Trâu giết đồng loại của mình,lòi ruột lòi gan để người mua vui tán thưởng
Xưa ở tờ báo cùng khổ "le Paria",cụ Nguyễn vẽ những bức tranh "người ngựa","người trâu".Thôn quê ngày nay không còn cảnh ngưòi thay trâu kéo cày,nhưng thân phận người nông dân thấp nhất thì cũng sướng"như trâu,.Này nhé:lúa gặt về chịu bao nhiêu khoản đóng góp,quỹ nọ quỹ kia,nuốt nước mắt vào lòng. Còn chủ nhiệm,các vị lãnh đạo.,họ lạnh lùng bắt đến cả cỗ ván hậu sự của người dân thấp cổ bé họng kia để thế chấp vào những khoản thu vô tội vạ nọ.
Còn những bậc trí thức học giả nhà văn những tài hoa nhân loạithì có một nhà văn đã viết:"Đêmđêm dưới ánh đèn tù mù ông lại cặm cụi cày trên trang giấy.Trang giấy trắng tinh,rợn đến ghê người..."Không biết ai cày ai kéo,hay là tuy hai mà một'Và ai là người vặc người diệc đây?..Xem ra họ cũng không sướng gì hơn những người nhà quê chân lấm tay bùn ...
Năm tý đã qua,không còn lo họ hàng nhà chuột phá phách:tham nhũng mùa vụ,ăn chặn từ ngoài đồng phá phách lục lọi trong nhà.
Bước vào năm sửu,một năm đầy hứa hẹn,Vì ông bà ta vẫn ví von:"Con trâu là đầu cơ nghiệp" Từ cơ nghiệp của mỗi nhà mà thành của làng xã.quận huyện quốc gia.Hy vọng năm nay cơ nghiệp mọi nhà thịnh vượng,Xã hội không bị lạm phát,giá cả tăng vọt như năm tý.Nhân dân thực sự được hạnh phúc ấm no
Từ bao giờ trâu đã thuộc mấy câu ca dao :
Trâu ơi tabảo trâu này
Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta
Cấy cày vốn nghiệp nông gia
Ta đây trâu đấy ai mà quản công
Thật là tình nghĩa thắm thiết cao cả,Trâu là bạn của người:đồng cam cộng khổ,hết đồng cạn đến đồng sâu,ngày mưa rét cũng như nắng hạ kéo càychẳng quản thiệt hơn.Nhưng đến khi đã già,trâu chẳng được nghỉ ngơi,hưu trí,nghển cổ còng lưng mang ách kéo cày.Nghiệm cuộc đời mình,trâu thấy con người không phải hoàn toàn tốt đẹp.
Mùa màng gặt hái về ,bông lúa căng mọng đầy dinh dưỡng,con người chiếm hết :"Bao giờ cây lúa còn bông/Thì còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn."Trâu chỉ còn ngọn cỏ non cỏ già ven bờ ruộng chân đê.
Nhớ lại thời xa xưa.cụ kỵ vốn được sống tự dotrên. những thảo nguyên mênh mông Thế rồi trâu bị người thuần phục-Ngưòi là chúa tể muôn loài Đã chúa tể ,con ngưòi dễ tàn bạo độc ác,thủ đoạn tinh vi ,lừa gạt.Đời trâu ,sống kéo cày,chết cho thịt xương lông da.Thế mà người còn bày trò chọi trâu.Trâu giết đồng loại của mình,lòi ruột lòi gan để người mua vui tán thưởng
Xưa ở tờ báo cùng khổ "le Paria",cụ Nguyễn vẽ những bức tranh "người ngựa","người trâu".Thôn quê ngày nay không còn cảnh ngưòi thay trâu kéo cày,nhưng thân phận người nông dân thấp nhất thì cũng sướng"như trâu,.Này nhé:lúa gặt về chịu bao nhiêu khoản đóng góp,quỹ nọ quỹ kia,nuốt nước mắt vào lòng. Còn chủ nhiệm,các vị lãnh đạo.,họ lạnh lùng bắt đến cả cỗ ván hậu sự của người dân thấp cổ bé họng kia để thế chấp vào những khoản thu vô tội vạ nọ.
Còn những bậc trí thức học giả nhà văn những tài hoa nhân loạithì có một nhà văn đã viết:"Đêmđêm dưới ánh đèn tù mù ông lại cặm cụi cày trên trang giấy.Trang giấy trắng tinh,rợn đến ghê người..."Không biết ai cày ai kéo,hay là tuy hai mà một'Và ai là người vặc người diệc đây?..Xem ra họ cũng không sướng gì hơn những người nhà quê chân lấm tay bùn ...
Năm tý đã qua,không còn lo họ hàng nhà chuột phá phách:tham nhũng mùa vụ,ăn chặn từ ngoài đồng phá phách lục lọi trong nhà.
Bước vào năm sửu,một năm đầy hứa hẹn,Vì ông bà ta vẫn ví von:"Con trâu là đầu cơ nghiệp" Từ cơ nghiệp của mỗi nhà mà thành của làng xã.quận huyện quốc gia.Hy vọng năm nay cơ nghiệp mọi nhà thịnh vượng,Xã hội không bị lạm phát,giá cả tăng vọt như năm tý.Nhân dân thực sự được hạnh phúc ấm no
Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008
tho nguyenhoat
Tháng chạp
Xin một lần gió thổi dọc triền đê
Hoa cải đơm vàng sương đẫm ướt
Mây tháng chạp trắng miền sợi cước
Cánh diều ai thả lại trôi ngang
Con sông nghiêng mấy mùa đứng đợi
Có cánh cò tháng chạp bơi sang
Có con thuyền chở mùa hoa cải
Có hương bay thơm phía cổng làng
Tháng chạp đi qua xuân vào vụ
Ngẩn ngơ thôn nữ chợ tan rồi
Bao nhiêu rồng rắn đi dâu hết
Tháng chạp ông Công lại về trời
Xin một lần gió thổi dọc triền đê
Hoa cải đơm vàng sương đẫm ướt
Mây tháng chạp trắng miền sợi cước
Cánh diều ai thả lại trôi ngang
Con sông nghiêng mấy mùa đứng đợi
Có cánh cò tháng chạp bơi sang
Có con thuyền chở mùa hoa cải
Có hương bay thơm phía cổng làng
Tháng chạp đi qua xuân vào vụ
Ngẩn ngơ thôn nữ chợ tan rồi
Bao nhiêu rồng rắn đi dâu hết
Tháng chạp ông Công lại về trời
tho xuan "tho nguyenhoat"
Hồn xuân
Mới độ xuân về nhớ lại quên
Heo may vương lạnh bóng ngang thềm
Nhớ người một thuở tôi chưa nhớ
Lòng tốt xin đừng có bão lên
Tôi nghe trong lá sương còn ướt
ly:Arial;">Xuân ở trong cây thấm cả người
Hoa ở trong bình thơ trên giấy
Hồn xuân đi mãi với hồn tôi
Chân trời em nói mà không có
Góc bể bây giờ lại có thôi
Tiếng chim nghe ấm màu mây tím
Ở phía vườn xuân lộc biếc rồi
Mới độ xuân về nhớ lại quên
Heo may vương lạnh bóng ngang thềm
Nhớ người một thuở tôi chưa nhớ
Lòng tốt xin đừng có bão lên
Tôi nghe trong lá sương còn ướt
ly:Arial;">Xuân ở trong cây thấm cả người
Hoa ở trong bình thơ trên giấy
Hồn xuân đi mãi với hồn tôi
Chân trời em nói mà không có
Góc bể bây giờ lại có thôi
Tiếng chim nghe ấm màu mây tím
Ở phía vườn xuân lộc biếc rồi
Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008
Bien ho "tho tohoan"
Pho Vong "tho nguyenduong"
Phố Vọng
Những buổi lễ cờ hoa
Tiếng trống tiếng loa
Tiễn người ra trận
Có bao lần,phố chẳng nhớ nổi đâu?
Tiếng hát ngày xưa
giờ chỉ còn hoài niệm
Khúc nhác rốc chiều nay
Đang nghẹt thở phố dài
Có một người ngày ấy
Tay áo thõng, liêu xiêu
Bước chệnh choạng
Tìm ai?
Phố Vọng hôm nay
Vọng quán vọng lầu
Nào ai vọng
Người đi không trở lại
Chỉ có mẹ già lòng tê tái
Buổi chiều đông gió lạnh
Vọng...lá bay
Những buổi lễ cờ hoa
Tiếng trống tiếng loa
Tiễn người ra trận
Có bao lần,phố chẳng nhớ nổi đâu?
Tiếng hát ngày xưa
giờ chỉ còn hoài niệm
Khúc nhác rốc chiều nay
Đang nghẹt thở phố dài
Có một người ngày ấy
Tay áo thõng, liêu xiêu
Bước chệnh choạng
Tìm ai?
Phố Vọng hôm nay
Vọng quán vọng lầu
Nào ai vọng
Người đi không trở lại
Chỉ có mẹ già lòng tê tái
Buổi chiều đông gió lạnh
Vọng...lá bay
Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2008
Em "tho nguyenduong"
Em
Mưa nhẹ nhàng hạt thanh tân
Hạt chưa chạm lá mùa xuân đã về
Vẫn còn một cõi đam mê
Đêm về mộng mị tê tê vào ngày
Em nhan sắc, em thơ ngây
Em hư ảo quá, lòng tay khó cầm
Mưa nhẹ nhàng hạt thanh tân
Hạt chưa chạm lá mùa xuân đã về
Vẫn còn một cõi đam mê
Đêm về mộng mị tê tê vào ngày
Em nhan sắc, em thơ ngây
Em hư ảo quá, lòng tay khó cầm
Thứ Tư, 3 tháng 12, 2008
Sang mua "tho nguyenhoat"
Sang mùa
Mới độ thu về nhớ lại quên
Sương sa rơi lạnh bóng ngang thềm
Nhớ người một thuở tôi chưa nhớ
Lòng tốt xin đừng có bão lên
Tôi nghe trong lá sương còn ướt
Mùa ở trong cây lặn khắp vườn
Hoa ở trong bình thơ trên giấy
Hồn em đi mãi với hồn tôi
Chân trời em nói là không có
Góc bể bây giờ lại có thôi
Heo may nghe lạnh màu xanh tím
Ở phía mùa sang lá rụng rồi
Mới độ thu về nhớ lại quên
Sương sa rơi lạnh bóng ngang thềm
Nhớ người một thuở tôi chưa nhớ
Lòng tốt xin đừng có bão lên
Tôi nghe trong lá sương còn ướt
Mùa ở trong cây lặn khắp vườn
Hoa ở trong bình thơ trên giấy
Hồn em đi mãi với hồn tôi
Chân trời em nói là không có
Góc bể bây giờ lại có thôi
Heo may nghe lạnh màu xanh tím
Ở phía mùa sang lá rụng rồi
Thứ Ba, 2 tháng 12, 2008
Cai bong "trich tho nguyenhoat"
đa ngầm không chảy "nguyenhoat"
Đá ngầm không chảy
Tôi biết phía mình lặng gió
Phía em bão nổi bao giờ?
Cách nhau nửa vòng trái đất
Hương thầm theo mãi trong mơ
Tôi biết đêm không là tối
Phù vân không phải là mềm
Giống như dòng sông chảy ngược
Một đời yêu để cô đơn
Tôi biết bên kia mùa lá
Nỗi buồn gió thổi trăm năm
Câu nhớ câu thương ở lại
Câu về cá lội biệt tăm
Gió đi bao giờ trở lại
Đời người ai biết trước sau
Từ thủa đá ngầm không chảy
Mình thành bóng dáng của nhau
Tôi biết phía mình lặng gió
Phía em bão nổi bao giờ?
Cách nhau nửa vòng trái đất
Hương thầm theo mãi trong mơ
Tôi biết đêm không là tối
Phù vân không phải là mềm
Giống như dòng sông chảy ngược
Một đời yêu để cô đơn
Tôi biết bên kia mùa lá
Nỗi buồn gió thổi trăm năm
Câu nhớ câu thương ở lại
Câu về cá lội biệt tăm
Gió đi bao giờ trở lại
Đời người ai biết trước sau
Từ thủa đá ngầm không chảy
Mình thành bóng dáng của nhau
Ngậm "tho nguyenhoat"
Ngậm
Em quên khuy cúc không cài
Mưa đỏng đảnh rớt qua vai giọt buồn
Rùng mình chợt tỉnh quá đêm
Bụi bay nghe rắc ngang thềm nghe xa
Dẫu rằng một thoáng mưa hoa
Cũng se se lạnh như là sương mai
Lơ thơ giọt ngắn giọt dài
Như lòng hồ để duyên ai bao giờ
Mây không đợi gió không chờ
Cái đau thoáng vội cái vờ chợy qua
Tình ngoài thì nở như hoa
Tình trong thì ngậm câu ca nổi chìm
Cái ai mất cái ai tìm
Đêm thì sáng ngày thì đen -Phận người
Ai khanh tướng để cho đời?
Kìa hoa lúc khóc lúc cười -Tạc bia
Em quên khuy cúc không cài
Mưa đỏng đảnh rớt qua vai giọt buồn
Rùng mình chợt tỉnh quá đêm
Bụi bay nghe rắc ngang thềm nghe xa
Dẫu rằng một thoáng mưa hoa
Cũng se se lạnh như là sương mai
Lơ thơ giọt ngắn giọt dài
Như lòng hồ để duyên ai bao giờ
Mây không đợi gió không chờ
Cái đau thoáng vội cái vờ chợy qua
Tình ngoài thì nở như hoa
Tình trong thì ngậm câu ca nổi chìm
Cái ai mất cái ai tìm
Đêm thì sáng ngày thì đen -Phận người
Ai khanh tướng để cho đời?
Kìa hoa lúc khóc lúc cười -Tạc bia
Heo may "tho nguyenhoat"
Heo may
Trời thu xanh gió cốm
Tháng chín vàng nếp thơm
Thả cánh cò mây trắng
Trăng nghìn năm vẫn say
Nắng chạm vào bóng lá
Áo dài vương bụi bay
Một góc trời biếc gió
Ai treo mảnh trăng gày
Đã nghe mùa lá rụng
Thoảng trong màu heo may
Trời thu xanh gió cốm
Tháng chín vàng nếp thơm
Thả cánh cò mây trắng
Trăng nghìn năm vẫn say
Nắng chạm vào bóng lá
Áo dài vương bụi bay
Một góc trời biếc gió
Ai treo mảnh trăng gày
Đã nghe mùa lá rụng
Thoảng trong màu heo may
Thứ Hai, 1 tháng 12, 2008
Lang Tho "nguyenhoat"
Lặng
Đôi khi mình dối lòng mình
Lặng im vờ điếc,lặng tình vờ say
Lòng vơi đôi lúc vờ đầy
Lặng đêm khi đói lặng ngày khi no
Với mình đôi lúc so đo
Lặng im như thể vờ cho thật lòng
Cặp bờ mới biết qua sông
Giàu sang ai mạ bóng hồng phù vân?
Lối mòn không có dấu chân
Hoa chưa nở thấy mùa xuân đã già
Lòng vơi khi lúc trăng tà
Thờ ơ đếm tuổi mình và bao nhiêu?
Lênh đênh như thể cánh bèo
Đời như cơn gió thổi vèo mãi xa
Nỗi mình có giống nỗi ta ?
Đôi khi mình dối lòng mình
Lặng im vờ điếc,lặng tình vờ say
Lòng vơi đôi lúc vờ đầy
Lặng đêm khi đói lặng ngày khi no
Với mình đôi lúc so đo
Lặng im như thể vờ cho thật lòng
Cặp bờ mới biết qua sông
Giàu sang ai mạ bóng hồng phù vân?
Lối mòn không có dấu chân
Hoa chưa nở thấy mùa xuân đã già
Lòng vơi khi lúc trăng tà
Thờ ơ đếm tuổi mình và bao nhiêu?
Lênh đênh như thể cánh bèo
Đời như cơn gió thổi vèo mãi xa
Nỗi mình có giống nỗi ta ?
Cuoi "tho nguyenhoat"B
Cười
Bụi cười với gió quẩn quanh
Hạt sương cười với long lanh sao trời
Cánh hoa như thể kiếp người
Câu thơ cười với cuộc đời đỏ đen
Giọng Kiều mẹ hát ru em
Xót thương thân phận đồng chiêm quê muà
Đất cười với nắng với mưa
Lúa khoai dính đất bao giờ vẫn thơm
Một đời nắng sớm mưa hôm
Con trâu cười với rạ rơm ngoài đồng
Cánh buồm cười với cơn dông
Còn tôi cười với tận cùng khổ đau
Bụi cười với gió quẩn quanh
Hạt sương cười với long lanh sao trời
Cánh hoa như thể kiếp người
Câu thơ cười với cuộc đời đỏ đen
Giọng Kiều mẹ hát ru em
Xót thương thân phận đồng chiêm quê muà
Đất cười với nắng với mưa
Lúa khoai dính đất bao giờ vẫn thơm
Một đời nắng sớm mưa hôm
Con trâu cười với rạ rơm ngoài đồng
Cánh buồm cười với cơn dông
Còn tôi cười với tận cùng khổ đau
Chuyenmua "tho nguyenhoat"
Chuyển mùa
Chưa chạm lá,hương chuyển mùa
Lao xao cây thức ngỡ vừa tàn canh
Sương rơi nghe trắng thân cành
Heo may mưa bụi gọi tình sang giêng
Chưa chạm lá,hương chuyển mùa
Lao xao cây thức ngỡ vừa tàn canh
Sương rơi nghe trắng thân cành
Heo may mưa bụi gọi tình sang giêng
Mua trai mua "tho nguyenduong"
Mưa trái mùa
Mưa tầm tã mấy ngày
Người Hà nội
Lội trong biển nước
Ướt sũng màu mưa
Mất điện cạn dàu
Bao người lang thang cơ nhỡ...
Đêm dài hư vô
Không phải tại trời
Không phải tại dân
-Nào ai biết nữa!
Những mặt hồ đầm sông san lấp
Sự hài hoà âm dương
huỷ diệt bao giờ
Đã lâu rồi,
người Hà nội
năm nào không lội mùa mưa
Mưa tầm tã mấy ngày
Người Hà nội
Lội trong biển nước
Ướt sũng màu mưa
Mất điện cạn dàu
Bao người lang thang cơ nhỡ...
Đêm dài hư vô
Không phải tại trời
Không phải tại dân
-Nào ai biết nữa!
Những mặt hồ đầm sông san lấp
Sự hài hoà âm dương
huỷ diệt bao giờ
Đã lâu rồi,
người Hà nội
năm nào không lội mùa mưa
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)