Phận
Tôi như phận kiến cỏn con
Bay cao chẳng được mắt mòn mỏi trông
Cái ngày em đi lấy chồng
Hạt cơm bé tí mà không ôm vừa
Chân trần đi dưới nắng mưa
Một đời phiêu bạt mà chưa có thành
Mặc ai tiền bạc công danh
Tôi riêng chữ nghĩa quẩn quanh cái nghèo
Nước đục đánh phèn trong veo
Tôi như chiếc lá thả theo con đò
Đồng rộng mà cống chẳng to
Câu thơ tôi khóc để cho ai cười
Tôi như phận kiến một đời
Thế gian thì thiếu mình tôi lại thừa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét