Một vùng núi biếc non xanh Nơi nào chàng Cốc đã thành nước mây Duyên trăm năm chẳng hẹn ngày Suối sâu chắn lối đau bày ngựa hoang Lệ hòa hồ nước mênh mang Thuyền du khách lướt mây ngàn xa xăm Nàng Công nước mắt chưa tan Bởi đâu lệ mặn lại tràn nơi nơi Bao nhiêu công cốc về giời Thiên đường mù mịt chân trời ...mờ xa NGUYỄN ĐƯƠNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét