đất
Tôi là nông dân
Sống nhờ đất
đất lăn vào giấc ngủ tuổi thơ tôi
Tuổi hai mươi
đêm yêu em biển dâu trăng muộn
Tóc em rối vương đất đồng gió cuốn
Tôi nhớ hoài vị chát phù sa
Ngày cuốc cày
đất trong máu,trong da
mùa gieo hạt
đất-người chung nhịp thở
đất quặn đau,quặn đau sinh nở
Có hạt thóc vàng,đất thức trắng trămđêm
Đất-tình yêu của tôi -yêu em
đất mang hồn tôi
tôi mang hồn đất
đất mở lòng đón tôi lúc trái tim ngừng đập
mưa bão nắng sương đất nhận hết về mình
Được lên các hành tinh
tôi xin mang đất mẹ tôi cày cuốc
tôi mang theo nắm thóc
tôi vãi tôi gieo cho cuộc sống lên mầm
Thầm trách người gốc gác nông dân
mới xa đồng
sợ chân mình lấm đất
ngại nắm bàn tay chai
chê màu nâu gương mặt
ăn ở lầu cao,quên mẹ lưng còng
Tôi yêu em thực lòng
tôi yêu đất quê mình như thế
Ai ồn ào
đất trở trăn lặng lẽ
Nỗi đau muôn đời của đất ai đau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét