Lời cô gái tuổi ba mươi
Em đã mười năm mặn lạt Tây nguyên
hai mươi tuổi lên rừng
giờ ba mươi tuổi
ba mươi tuổi chưa chồng thành người ít nói
em ngại đi qua những chỗ đông người
Em đã mười năm mặn lạt Tây nguyên
hai mươi tuổi lên rừng
giờ ba mươi tuổi
ba mươi tuổi chưa chồng thành người ít nói
em ngại đi qua những chỗ đông người
Em xôn xao như cây lá một thời
cũng một thời vô tư như gió
thấy chim, muốn bay
ngắm trăng , muốn tỏ
mái tóc ban mai thơm tóc hoa rừng
Ai hạnh phúc nơi đâu
hãy lên tây nguyên sống lấy một tuần
ba mươi tuổi chưa chồng
sáng,ra cửa gặp rừng
chiều vào nhà gặp gió
nắng bụi đầy người
mưa đất níu bàn chân
Chưa chồng ở tây nguyên đêm lạnh gấp bao lần
chăn đơn kín bên này
bên kia buốt giá
năm thì ngắn
đêm sao dài rộng quá
chim chóp bóp khản giọng rồi,vẫn chửa gặp được nhau
Ba mươi tuổi vui buồn ai nói được đâu
ai cũng thèm được sinh con làm vợ
ai cũng thèm bồng bế trẻ thơ,đêm căn phòng ấm lửa
được giận hờn
sung sướng biết bao nhiêu
Tuổi ba mươi ai ước mơ nhiều
em cũng thế,mà xa vời quá
tuổi ba mươi ở rừng
sắc hồng vơi trên má
đàn ông đi qua có ngoảnh lại bao giờ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét