Nhà thơ Nguyễn Hùng Lãm |
-Nhà thơ Nguyễn Hùng Lãm
-Sinh năm :1939
-Quê quán : Thị Cầu Bắc Ninh
- Nghề nghiệp : Kiến trúc sư
-Hội viên hội Kiến trúc sư Việt Nam
-Nguyên Viện trưởng Viện TKXD Hà Bắc
-Nguyên giám đốc XN thiết kế Viện TKKT
Bộ TM
-Tác phẩm đã xuất bản:
-Hoàng hôn xanh
-Khoảng muộn
Gió đôi bờ xin giới thiệu đến với bạn bè tác phẩm” Khoảng muộn” của NHL.
Như Tiến sĩ Khoa học ngữ văn Đoàn Hương đã viết trong lời đầu sách:
" Nguyễn Hùng Lãm làm thơ trước hết cho mình.Có lẽ vì vậy,khi đã đi vào gần đến tuổi xưa nay hiếm,anh mới nghĩ đến việc xuất bản cho mình một tập thơ
Thực ra nếu suy nghĩ sâu sắc thì các nghệ sĩ sáng tạo trước hết là để cho mình,y như con chim sinh ra để hót,bởi nghệ thuật trước hết là một nhu cầu tự thân như Platon đã nói.Cũng bởi vậy NHL đã mở đầu tập thơ bằng bài thơ rất duyên dáng:
Thu đến muộn giữa dòng đời quên lãng
Nắng vẫn vàng như nỗi nhớ mênh mông
Tuổi tác vốn không hề ảnh hưởng đến thi ca. Thơ ca vốn là một dòng sông tâm linh mà chúng ta tắm cuộc đời mình trong đó,bởi thế nông sâu của dòng sông sẽ là những khám phá suốt đời của chúng ta. Và ở mỗi giai đoạn khác nhau của cuộc đời,chúng ta sẽ có những cảm nhận khác nhau,những cảm súc và những nỗi bất ngờ khác nhau.Điều này giản dị như người xưa vẫn thường nói : mỗi tuổi nhìn đời mỗi khác, Cũng bởi thế, cái sâu xa nhân thế mà anh cảm nhận trong kiếp người và trong cuộc đời được NHL miêu tả rất thành công trong thơ:
Qua đò mắc nợ bến sông
Qua chiều mắc nợ hoàng hôn dại khờ.......
Trích giới thiệu của Đặng thị Đoàn Hương
Tưởng
Tưởng nắng thì trời lại mưa
Hóa ra nhân ảnh cũng thua ý trời
Tưởng rằng nỗi nhớ mù khơi
Biêt đâu lại thổi cho đời tương tư
Tưởng rằng trời đã sang thu
Câu thơ rám nắng lại ru má hồng
Qua đò mắc nợ bến sông
Qua chiều mắc nợ hoàng hôn dại khờ
Ngỡ ngàng mây nhện giăng tơ
Giao hòa trời đất ngẩn ngơ lặng người
Đợi em
Có lẽ nào anh lại không đợi em
Mỗi khi gió thu về mây bảng lảng
Đường Cổ Ngư mùi hoa nào thoang thoảng
Như hương tình yêu ngan ngát hoàng hôn
Có lẽ nào anh lại không đợi em
Khi sóng Hồ Tây bồng bềnh đáy mắt
Những cánh buồm buông mái chèo dìu dặt
Bóng xa mờ vẫy gọi bến vô biên
Có lẽ nào anh lại không đợi em
Khi ánh điện lung linh màn đêm yên tĩnh
Sóng ngừng trôi và sương rơi đủng đỉnh
Cả trời khuya ngan ngát hương đời
Trăn trở trước đào
Có phải
Đào tự uốn mình
Để thành
cây thế
Hay
người đã uốn đào
làm thế
cho đời
Quanh năm
chắt chiu
Đợi
nở
nụ hoa xuân
Ta ngồi trước đào
trăn trở phân vân
Bỗng thèm
cành đào phai
ở góc vườn hoang vắng
Ơi, đâu là xuân nồng ấm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét