Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014
TẬN CÙNG NỖI ĐAU - NGUYỄN ĐƯƠNG
TẬN CÙNG NỖI ĐAU
Tôi về đã chớm tiết thu
Sen tàn lá úa,cúc vừa bói hoa
Xa xa trẻ nhỏ vang ca
Hờn căm kéo pháo ,băng qua núi đèo
Chiến công khỏa lấp đói nghèo
Hào quang ru nỗi gieo neo buộc vào...
Thu xưa mắt ngước ngắm sao
Thu nay bắc ghế trèo cau ngó trời
Những ông sao cứ chơi vơi
Lên không có lối,xuống thời vướng mây
Đường bàng xanh mướt hàng cây
Đi trong bóng mát thấy ngày ngổn ngang
Có bao nhiêu kiếp nhỡ nhàng
Làm thân nô lệ lang thang xứ người?...
Chiều thu mưa lặng lẽ rơi
Cho tôi thả nổi đôi lời riêng chung
Tâm tư luống những ngại ngùng
Xin không che đậy...tận cùng nỗi đau
NGUYỄN ĐƯƠNG
--------------------------------------------------
PHẢN HỒI CỦA BẠN BÈ
Thơ của NGUYỄN MỘNG LIÊM
Thành phố Hà Tĩnh
CHẠY TRỜI KHÔNG KHỎI NẮNG
Đói khổ đi đâu “đố khỏi” * mà
Kiếp thân nô lệ khó chui ra
Hoan mừng át nỗi buồn xa xứ
Hý hứng tràn trề khổ sắp qua …
Bất kể ngành nghề, tiền chiến thắng
Không cần chuyên nghiệp, bạc thăng hoa.
Nổ bùng chiến sự, ôi tan tác
Tay trắng, may mà khỏi hóa ma !.
(*) đói khổ đọc lái = đố khỏi
28/8 ML
------------------------------------------------
Thơ HỒ HOÀNG TẠO
Nổi đau nhân thế chưa vơi
Mùa thu về đó kiếp người về đâu
Chuông chùa vội tỉnh giấc mau
Bước chân khất thực bể dâu cõi này
Thôi mình cứ uống cho say
Đắng cay đời vẫn đắng cay mịt mù
Nếu còn nhớ đến mùa thu
Xin mang bầu riệu vân du tháng ngày
HHT
----------------------------------------
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét