Ca dao dông dài
Phải đâu cái của để dành
Ăn thì không được,không đành bỏ rơi
Phải đâu cái thứ đồ chơi
Hết tung lại ném hết nhồi lại đâm
Của người, người vứt đã lâu
Còn tôi nhặt lấy phết màu vàng son
Dối lừa con mắt đã mòn
ở đời ai đã dại khôn những gì!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét