Thơ cho mình
Tôi về với cuốc cày thôi
Con trâu và những kiếp người rạ rơm
Con giun ngủ ở góc vườn
Bao nhiêu cái mất cái còn -lá rơi
Đêm nằm tôi đếm sao chơi
Ông đen ông trắng ông hơi nhập nhoà
Ông sáng nhất đã băng hà
Còn ông sao chổi ở xa rầu rầu
Thương mình chẳng dám kêu đau
Đường vào vũ trụ chen nhau dặm dài
Đường tình một mảnh vắt vai
Đường thơ đầy những chông gai phía mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét