Vu vơ
Ấy là chợt nhớ vu vơ
Đám mây trắng vắt ngang bờ suối xanh
Sương rơi trắng xoá vòng quanh
Bao nhiêu giành giật cũng thành ảo hư
Thói đời rụng xuống đấy ư
Đen thì đen quá,trắng như nhạt nhòa
Thơ của mình vợ người ta
Đời như cái bóng thoáng qua vô cùng
Vu vơ chợt nhớ mùa đông
Mơ màng không ,ý định không chút nào
Ngàn năm sao vẫn là sao
Càng mới càng cũ càng cao càng mờ
Vu vơ chợt nhớ vu vơ
Cái tình thị nở cơn mơ Chí phèo
Bờ ao nát cỏ mấy chiều
Bao nhiêu giun dế bao nhiêu cáo cày
Ớt thì ngọt đường thì cay
Đời như keo vật trắng tay bao giờ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét