( Đầu đề blogger tự đặt)
Theo các nhà sử học đáng kính nhìn lại lịch sử cận và hiện đại của chúng ta thì chẳng mấy quốc gia có thể tự hào hơn Việt Nam mình. Trang nào cũng lấp lánh hào quang. Nhưng lạ thay cứ qua mỗi biến cố của của lịch sử nhân loại, khi những quốc gia khác hoặc đột biến thần kỳ, hoặc lặng lẽ âm thầm tiến đến giầu sang, phú quý thì chúng ta lại lùi thêm một bước vào khó khăn, phức tạp. Chúng ta đã từng ở đáy cùng của sự nghèo đói và lạc hậu, phải đi xin, đi vay khắp thiên hạ. Tưởng chừng chúng ta có cơ hôi để thoát ra, nhưng rồi chúng ta lại tự buộc mình vào ánh hào quang để đến tận bây giờ đất nước rối như tơ vò, dân chúng hầu hết vẫn lận đận lo ăn từng bữa. Đã có lúc nào đó mỗi người trong chúng ta cảm thấy cần phải chia xẻ bớt một chút hãnh diện cho những quốc gia, dân tộc khác để đổi lấy những giây phút bình an và phát triển hay chưa ?
Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011
Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011
Thơ Nguyễn Đức Dũng ( nhà thơ NGUYỄN KHÔI gửi)
Cương thổ
đất nước ngàn năm không mỏi cánh tay cung
giáo mác Trường Sơn
cọc nhọn Bạch Đằng
đến trẻ chăn trâu cũng cờ lau tập trận
chiếc roi cày rần rật máu cha ông
đất nước sinh ra huyền thoại tiên rồng
bọc trứng trăm con lên rừng xuống biển
mẹ lội suối trèo non
cha bạt ghềnh chắn sóng
mong mai sau nên vóc nên hình
đất nước quặn đau con sóng vỗ ru ghềnh
hồn biển động lời vỏ sò vỏ ốc
ta xăm ngực thuồng luồng mò trai lượm ngọc
thân vùi đảo xa mờ
ma đói lạnh trùng khơi
đất nước mỗi ngày lên đón ánh mặt trời
thấy dung mạo tiền nhân nhắc lời di huấn
nghe vị mặn mồ hôi thấm đầu sông cuối bãi
vạt cỏ bên đường cũng học để mà xanh
đất nước đổi bao xương máu mới yên bình
ta yêu nước là yêu những điều gần gũi nhất
yêu giọt mưa mái tranh
yêu reo cười lửa bếp
mẹ từng chiều nhen ấm áp cơm rau
vẫn biết rằng chưa sang cả đẹp giàu
nhưng ta quý những gì ta có được
ta giữ từng câu hát ru
từng tượng đồng bia đá
từng vạt áo nâu già mẹ cặm cụi ngoài sân
có đất nước nào như đất nước ta
lưng gánh mưa nguồn ngực phơi giông bão
mỗi góc ruộng bờ cây là mỗi niềm xương máu
mỗi tên người tên đất cứ rưng rưng
đất nước ơi từng chặng tủi mừng
như đứa trẻ lớn lên mỏi mòn cha mẹ
con nhà nghèo lòng thảo thơm từ bé
nghe tiếng gà nhảy ổ cũng nâng niu
đất nước ơi cay khói bếp chiều
đường đánh giặc nhớ mẹ già muốn khóc
cứ ưng về làm cúi núi rơm thơm
tóc mẹ bạc còn tro than lấm láp
đất nước ơi qua mỗi chặng đường
qua mỗi chặng lớn khôn
nhớ viên bi tuổi thơ sân trường lăn bảy màu ký ức
thương nhành ổi bên nhà đong đưa bím tóc
thương cánh diều rủ rê trốn học
thương câu Kiều thầy giảng buổi bình văn
đất nước còn đau giọt lệ quá quan
gạt bịn rịn thường tình hoá sao khuê Nguyễn Trãi
đất nước còn buồn tiếng thở dài cha từng mùa cấy hái
cơn nồm nam tàu chuối biết se lòng
đất nước nuôi ta thành những anh hùng
ta giữ đất bốn ngàn năm không nghỉ
đất nước dạy ta trở thành thi sĩ
ta giữ nước bằng nhân hậu bao dung
ta giữ đất nước bằng hào khí cha ông
từng thế hệ trao truyền ngọn lửa hồng tim máu
đất nước mến yêu ơi
bốn ngàn năm trang sử không nguôi giờ giông bão
những đàn con lại tiếp bước lên đường
Quảng Nam 19/8/2011
Nguyễn Đức Dũng
Theo VietNamNet
Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011
Mô hình Xã hội chủ nghĩa Triều Tiên
Thông tin về Bắc Triều Tiên có rất ít, thậm chí chúng tôi đã làm về Bắc Triều Tiên hơn 30 năm rồi mà cũng chưa giải đáp được những câu hỏi , không biết Bắc Triều Tiên là cái gì đâu. Bây giờ, tôi chưa có tham vọng trả lời với các anh cái ông này nó thế nào, chế độ này nó ra làm sao, hay nó là loại gì trong lịch sử nhân loại. Tôi chỉ xin kể lại những điều mắt thấy tai nghe, những gì đã cảm nhận được trong suốt một thời gian dài công tác ở đây. Thực tế trong quá trình công tác nhiều năm cũng không có những nguồn thông tin gì thực sự đáng tin cậy, cũng là nghe qua người này, người kia, qua bộ phận này, bộ phận khác. Không có một loại tài liệu gì mang tính chất chính thống mà người ta đưa ra.
Tôi chỉ có tham vọng báo cáo để các anh đứng ở góc độ cương vị công tác của mình và trên nhiều góc độ khác để có nhận xét về chế độ, về vị lãnh đạo này, về cái Đảng này nó như thế nào? Gần đây, Bắc Triều Tiên có mấy sự kiện lớn: Vấn đề hạt nhân. Gần đây nhất là vấn đề máy bay trinh thám của Mỹ bay vào không phận Bắc Triều Tiên. Trước đây Bắc Triều Tiên đã rình cái máy bay này mấy lần rồi, nhưng không làm sao bắt được quả tang. Lần này đã có sự chuẩn bị từ trước, Bắc Triều Tiên cho xuất phát 4 máy bay MIC 29, đuổi khoảng 20 phút trên bầu trời, có lúc hai bên đã tiếp cận cách nhau 14, 15 mét. Bắc Triều Tiên đã kiềm chế không bắn, vì nếu bắn thì không bao giờ nó rơi trên đất Bắc Triều Tiên được. Theo địa hình bản đồ Bắc Triều Tiên các anh sẽ rõ vì khi bị đuổi bao giờ máy bay cũng chạy ra phía biển; nếu có bắn trúng thì nó cũng bay được thêm 500 – 600 km ra ngoài biển, rồi mới rơi, lúc đó cãi nhau thì mệt lắm. Bên thì bảo tôi còn bay ở ngoài, anh bắn tôi, bên thì bảo anh đã vào đất liền của tôi, tôi bắn. Nhưng tang chứng thì máy bay lại rơi ngoài biển khơi.
Trước đây, vấn đề hạt nhân của Bắc Triều Tiên cũng rất phức tạp. Bắc Triều Tiên không có khả năng cạnh tranh về kinh tế với Hàn Quốc. Do đó người ta mới nghĩ ra cần có một con bài gì đó để mặc cả. Bắc Triều Tiên đưa ra chính sách phát triển về kinh tế là ưu tiên phát triển công nghiệp nặng. Trong công nghiệp nặng lại ưu tiên phát triển công nghiệp quốc phòng, mà công nghiệp quốc phòng thì lại vô cùng tốn kém: một khẩu súng bằng cả mấy cái máy cày, một quả tên lửa tính ra không biết bao nhiêu tiền của. Do đó từ khi theo con đường này, kinh tế Bắc Triều Tiên cứ luôn luôn bị lệch lạc. Bắc Triều Tiên coi nhẹ công nghiệp nhẹ và nông nghiệp cho nên đời sống nhân dân rất khổ, phải thắt lưng buộc bụng từ khi thành lập nước đến tận bây giờ.
Sang thế kỷ XXI, các nước XHCN phát triển nhanh chóng, nhưng Bắc Triều Tiên vẫn cứ thắt lưng buộc bụng, vẫn đói.
Ở Hàn Quốc còn có Sam Sung, LG Tivi, máy giặt bán trên thế giới, nhưng mà không thể tìm thấy một thứ đồ dùng gì của Bắc Triều Tiên đưa ra thế giới. Người ta nói rằng từ ngày ông Kim Nhật Thành mất đi (1994) ông đã mang theo tất cả những tinh hoa của đất nước. Vì vậy, khi ông Kim Châng In lên thay, đã không lãnh đạo được, để dân chết đói ghê quá. Tính đến năm 1994-1997, theo hãng thông tin cho biết, Bắc Triều Tiên đã để dân chết đói đến 2,8 triệu người, hơn con số ta chết đói năm 1945, khi Nhật bắt nhổ lúa trồng đay, chỉ có 2 triệu. Cuối thế kỷ XX đầu thế kỷ XXI mà một nước XHCN đã để cho dân chết 2,8 triệu, đây là một tội ác, là rất vô nhân đạo. Một chị người Triều Tiên, vừa được sang lấy chồng Việt Nam đã nói với tôi: “Anh ạ, không phải là không có một con đường để Triều Tiên thoát ra khỏi cảnh đói nghèo, có nhưng người ta không đi. Tại sao tôi biết, vì khi tôi vào Sứ quán Hàn Quốc ở khách sạn Deawoo, có một thư viện rất lớn. Tôi đọc sách, tôi mới thấy rõ ràng là có con đường khác mà lãnh tụ của tôi không đi, cứ đi theo con đường này, cho nên dân tôi chết đói. Từ xưa đến nay tôi được giáo dục những điều không đúng sự thật”. Đây là điều ta đáng phải suy nghĩ.
Thơ : NGUYỄN HÙNG LÃM
Tưởng
Tưởng nắng thì trời lại mưa
Hóa ra nhân ảnh cũng thua ý trời
Tưởng rằng nỗi nhớ mù khơi
Biết đâu lại thổi cho đời tương tư
Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011
Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011
Lãnh đạo Việt Nam đối mặt với Tập Cận Bình sao đây?
Hoàng Sa và Trường Sa đang là tâm điểm tranh chấp phức tạp giữaViệt Nam và Trung Quốc. Về việc giải quyết tranh chấp chủ quyền đối với lãnh thổ, pháp luật quốc tế đã hình thành nguyên tắc xác lập chủ quyền là nguyên tắc chiếm hữu thật sự và thực hiện quyền lực Nhà nước một cách thật sự, liên tục và hòa bình. Nguyên tắc này đã được các nước và các cơ quan tài phán quốc tế áp dụng để giải quyết nhiều vụ tranh chấp về chủ quyền lãnh thổ trên thế giới.
Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011
Nhà thơ Kim Ô
Nhà Thơ Kim Ô
(Tên thật: Nguyễn Hồng Nguyên )
Năm sinh:1942
Quê Dĩnh Kế,Tp Bắc Giang
Hội viên Hội VHNT Bắc Giang
Tác phẩm đã xuất bản :
-Hương đất ,
thơ (in chung) Nxb VHDT 1984
thơ (in chung) Nxb VHDT 1984
-Đồng hành,
thơ ( in chung) Nxb HNV 2002
thơ ( in chung) Nxb HNV 2002
-Lặng lẽ vầng trăng,
thơ Hxb HNV ,2004
thơ Hxb HNV ,2004
-Chạm vào xa xanh,
thơ ,HNV 2007
thơ ,HNV 2007
Giải thưởng:
-7 giải thưởng về thơ của hội VHNT tỉnh,ngành Giáo dục tỉnh , Ngân hàng tỉnh...
Thơ KIM Ô
CHẠM VÀO XA XANH
Nhớ về cái thưở chăn trâu
Bạn bè lấm láp đuổi nhau bờ rào
Chiều xanh một cánh diều chao
Lửng lơ tiếng sáo thổi vào mây bay
Nong từ mặt đất sợi dây
Con diều cùng với trăng ngày chạm nhau
Cánh chim mải miết về đâu
Chân trời nắng quái dãi dầu đời quê
Làng ơi xa mãi chẳng về
Cây đa bến nước con đê thưở nào
Một thời mỏi mắt lên cao
Giấc mơ chao liệng chạm vào xa xanh
Những ngày nhớ quê
22/3 Đinh Hợi
MỘT CHIỀU NGHI XUÂN
Tôi là người thứ bao nhiêu
Đánh đường tìm đến một chiều Nghi Xuân
Đây rồi mộ của vĩ nhân
Nắm xương khô chắc dưới phần mộ kia
Hoa tàn hương lạnh tấm bia
Bạch đàn đôi ngọn đầm đìa giọt mưa
Cúi đầu trước một trời thơ
Đọc bao nhiêu nữa vẫn chưa hết Kiều
Tiên Điền 10/ 2001
MỘT
Thế gian rộng rãi một gian
Một vo ve tiếng một đàn muỗi đêm
Một trăng tãi sáng ngoài thềm
Một cơn gió khẽ động rèm ngang qua...
Ngày xưa tình đẹp đôi ta
Bỗng so đũa lệch mới ra nỗi này!
Bây giờ chỉ một tôi đây
Một niêu cơm nhỏ, một ngày một đêm
Một căn nhà một con tim
Một trưa thiếu vắng,một đêm dư thừa
Một giường,một chiếu,một mưa
Một niềm nuối tiếc...ngày xưa...
Một mình
HAI CÂU
1-Chỉ có cánh đồng gieo trồng mơ ước
Không có cánh đồng gặt hái ước mơ
2-Con đường nào cũng vết chân người đè lên nhau
Chỉ thi nhân mỗi người một lối
BA CÂU
1-Kẻ giàu chạy theo đồng tiền
Thanh niên chạy theo mốt mới
Già rồi chạy ngược thời gian
2-Trong đêm tối
Chẳng mầu nào
Đẹp hơn mầu nào
UỐNG RƯỢU LÚC GIAO THỪA
Đêm trừ tịch tôi ngồi đợi sáng
Nỗi niềm riêng lặng lẽ với mình
Trời vật vã chuyển mùa sinh hạ
Bóng đời tôi in vách nứa rung rinh
Ngoảnh ra ngoài nhìn nhân tình thế thái
Ngả nghiêng buồn uống li rượu thời gian
Nâng cốc lên nhấp môi từ năm cũ
Rượu cháy lòng...
hạ cốc xuống...
Sang xuân
Giao thừa ẤT DẬU
Giỗ mẹ
Chắp tay con khấn lên trời
Khóc đau mãi thưở ham chơi, mẹ nghèo
Bập bùng ngọn khói hắt heo
Ruột hương quặn thắt cong queo lặng thầm
Bát cơm quả trứng khôn cầm
Con xin chuộc lại lỗi lầm ngày xưa
2007
Trách
Chặt đổ một bóng cây
Rồi vất dao ngồi thở
Trách trời sao nắng quá
Trách đời không bóng râm
Bướm
Thuở nhỏ là sâu
Lớn lên hóa bướm
Tưởng đẹp nhất đời nên suốt ngày bay lượn
Biết đâu, rồi bướm lại thành sâu
Biết đâu, rồi bướm lại thành sâu
Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011
Nhà thơ TÔ HOÀN
Nhà thơ TÔ HOÀN
Sinh năm 1949
Quê : Nghĩa Trung, Việt Yên,
Bắc Giang
Hội viên Hội Văn học nghệ
thuật Quảng Nam-
Đà Nẵng 1980-1990
Hội viên Hội Văn học – Nghệ
thuật Bắc Giang
Các tác phẩm đã xuất bản:
-
Có một lời
ru.Thơ- Hội Văn học nghệ thuật QNĐN -1989
-
Phía nào cũng
gió. Thơ- NXB Hội nhà văn.-2004
-
Giấc mơ của
nắng.Thơ thiếu nhi- NXB Văn hóa Dân tộc-2007
-
Đồng hành – Tập
thơ( in chung ) - 2002
-
Phận đèn . Thơ
in chung- NXB Văn học -2011
Thơ
có một lời ru
Bố về hưu tuổi bốn mươi
Lần đầu cất tiếng ơi hời ru con
Ơi hời con ngủ cho ngon
Về hưu bố được ru con... ơi à
Cái thời con chửa sinh ra
Cái thời cha mẹ còn là... à ơi
Đôi mươi mười tám tuổi đời
Sáng trong như ánh sao trời và con
Nín đi con, ngủ đi con
Bao nhiêu trăng khuyết trăng tròn bố qua
Đói cơm, đói cả thư nhà
Người nằm lại khắp rừng già rừng non
Ăn trong đạn, ngủ trong bom
Áo sờn cùng với áo sờn... à ơi
Bố về hưu tuổi bốn mươi
Ru con lòng bố rối bời bên con
Ngủ đi con ngủ cho tròn
Mảnh vườn của bố vẫn còn không cây
Nhà ta mưa nắng vào đầy
Mẹ con lặn lội tối ngày đồng xa
Ngủ ngoan con ngủ ơi à
Mai rồi con sẽ nhận ra cuộc đời
Bố về hưu tuổi bốn mươi
1989
chân trời
Ta nói với nhau có chân trời
Cầu vồng sau mưa, bình minh nõn chuối
Mấy mươi năm bước chân nào cũng vội
Chân trời ta đến vẫn xa xôi
1989
đọc lại thơ mình
Bao năm ta làm thơ
Bây giờ lần đọc lại
Bài thơ viết về đất
Câu nào cũng mỡ mầu
Ta hay đâu sự thật
Đất suốt đời quặn đau
Ta viết thơ về mẹ
Mà không hay mẹ nghèo
Không hay đời mẹ cực
Trong căn nhà vẹo xiêu
Ta viết về tình yêu
Ý thơ nào cũng ngọt
Ta đâu biết tình yêu
Có đắng cay chua xót
Thơ ta viết ngợi ca
Bao điều không có thật
Đời còn nhiều nước mắt
Thơ ta hí hửng cười
Sống hờ hững với đời
Câu thơ nào
cũng giả
1989
Đừng nói
lúc giao thừa
Suốt tháng suốt năm
Ta luôn nói đến tiền.
Đêm nay giao thừa
Xin đừng nói nữa!
Tiền thi lạnh
Nhà ta cần ấm lửa.
Lửa bập bùng
Từ mỗi cánh hoa
2004
Phía nào cũng gió
Nhớ năm nao
sông núi chửa yên bình
lửa cháy đỏ
mắt hoàng hôn ngóng đợi
thời gian nhòe
những lá thư đứt nối
Ngày anh về
em quá tuổi ba mươi
Đất gặp trời
giường chiếc bỗng có đôi
tuần trăng mật
đêm nào trăng cũng ấm
đời vợ lính
hạnh phúc cầm rất mỏng
trăng đương đầy
nguyệt thực phía người đi
Trái đất tròn
đầm nước mắt chia ly
trăng vò võ
nhớ thương mòn bậu cửa
Đêm day trở
phía nào cũng gió
2004
Đêm mưa
Con về thăm mẹ,đêm mưa
Mới hay nhà dột, gió lùa bốn bên
Bao nhiêu hạt thẳng, hạt xiên
Cứ nhằm vào mẹ những đêm trắng trời
Con đi đánh giặc suốt đời
Vẫn không che nổi một nơi mẹ nằm
2004
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)