Tưởng nắng thì trời lại mưa
Hóa ra nhân ảnh cũng thua ý trời
Tưởng rằng nỗi nhớ mù khơi
Biết đâu lại thổi cho đời tương tư
Tưởng rằng trời đã sang thu
Câu thơ rám nắng lại ru má hồng
Qua đò mắc nợ bến sông
Qua chiều mắc nợ hoàng hôn dại khờ
Ngỡ ngàng mây nhện giăng tơ
Giao hòa trời đất ngẩn ngơ lặng người
Mẹ
1-
Dạo này Hà Nội hay mưa
Ngỡ như mẹ vẫn ngủ trưa xóm buồn
Ai ngờ đất lạnh mưa tuôn
Như xưa đi chợ bán buồn mua vui
Xênh xang cho đỡ ngậm ngùi
Nhìn mưa nhớ mẹ trong mùi khói hương
2-
Mẹ đi xa mấy năm rồi
Để con mê mải một trời nhớ thương
Mẹ đi đi cả dặm trường
Hai vai gánh nặng gió sương một đời
Bồng bềnh tóc bạc mây trôi
Ngỡ như một thoáng xa xôi gọi về
3-
Mẹ như câu hát lời ru
Dòng sông quan họ nhân từ mẹ trao
Xóm nghèo một khúc ca dao
Cánh cò nâng dải yếm đào mộng mơ
Nhuộm vàng một áng mây thơ
Nỗi đau chìm nổi ngẩn ngơ một thời
À ơi tiếng mẹ ru hời
Bâng khuâng vọng mãi một trời nhớ thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét